渐秋空向晚,被风雨、趱重阳。jiàn qiū kōng xiàng wăn,bèi fēng yŭ、zăn chóng yáng。
正木落疏林,海棠枝上,忽见红妆。zhèng mù luò shū lín,hăi táng zhī shàng,hū jiàn hóng zhuāng。
料应妒他兰菊,任年年、独甚占秋光。liào yīng dù tā lán jú,[rèn,rén] nián nián、dú shèn zhān qiū guāng。
故把春风娇面,向人逞艳呈芳。gù bă chūn fēng jiāo miàn,xiàng rén chĕng yàn chéng fāng。
看来毕竟此花强。kàn lái bì jìng cĭ huā [qiáng ,qiăng,jiàng]。
祗是欠些香。zhī shì qiàn xiē xiāng。
诮一似当年,五陵公子,却厌膏梁。qiào yī sì dāng nián,wŭ líng gōng zĭ,què yàn [gāo,gào] liáng。
肯来水边竹下,与幽人、相对说凄凉。kĕn lái shuĭ biān zhú xià,yŭ yōu rén、xiāng duì shuō qī liáng。
只恐夜深花睡,五更微有清霜。zhĭ kŏng yè shēn huā shuì,wŭ gēng wēi yŏu qīng shuāng。