潇洒带霜枝,独向岁寒时节。xiāo să dài shuāng zhī,dú xiàng suì hán shí jié。
触目千林憔悴,更幽姿清绝。chù mù qiān lín qiáo cuì,gèng yōu zī qīng jué。
多才应赋得天真,落笔惊风叶。duō cái yīng fù dé tiān zhēn,luò bĭ jīng fēng yè。
从此绿窗深处,有一梢秋月。cóng cĭ lǜ chuāng shēn chù,yŏu yī shāo qiū yuè。