我来淮阴城,千江万山无不经。wŏ lái huái yīn chéng,qiān jiāng wàn shān wú bù jīng。
山青水碧千万丈,奇峰急派何纵横!shān qīng shuĭ bì qiān wàn zhàng,qí fēng jí pài hé zòng héng!
又闻九华山,山顶连青冥。yòu wén jiŭ huà shān,shān dĭng lián qīng míng。
太白有逸韵,使我西南行。tài bái yŏu yì yùn,shĭ wŏ xī nán xíng。
一步一攀策,前行正鸡鸣。yī bù yī pān cè,qián xíng zhèng jī míng。
阴云冉冉忽飞起,千里万里危峥嵘。yīn yún răn răn hū fēi qĭ,qiān lĭ wàn lĭ wēi zhēng róng。
譬如天之有日蚀,使我昏沈犹不明。pì rú tiān zhī yŏu rì shí,shĭ wŏ hūn shĕn yóu bù míng。
人家敲镜救不得,光阴却属贪狼星。rén jiā qiāo jìng jiù bù dé,guāng yīn què shŭ tān láng xīng。
恨亦不能通,言亦不足听。hèn yì bù néng tōng,yán yì bù zú tīng。
长鞭挥马出门去,是以九华为不平。cháng biān huī mă chū mén qù,shì yĭ jiŭ huà wèi bù píng。