我昔三十六,写貌在丹青。wŏ xī sān shí liù,xiĕ mào zài dān qīng。
我今四十六,衰悴卧江城。wŏ jīn sì shí liù,shuāi cuì wò jiāng chéng。
岂比十年老,曾与众苦并。qĭ bĭ shí nián lăo,céng yŭ zhòng kŭ bìng。
一照旧图画,无复昔仪形。yī zhào jiù tú huà,wú fù xī yí xíng。
形影默相顾,如弟对老兄。xíng yĭng mò xiāng gù,rú dì duì lăo xiōng。
况使他人见,能不昧平生。kuàng shĭ tā rén jiàn,néng bù mèi píng shēng。
羲和鞭日走,不为我少停。xī hé biān rì zŏu,bù wèi wŏ shăo tíng。
形骸属日月,老去何足惊。xíng hái shŭ rì yuè,lăo qù hé zú jīng。
所恨凌烟阁,不得画功名。suŏ hèn líng yān gé,bù dé huà gōng míng。