道人飞来朗风岑,玄都上下三青禽。dào rén fēi lái lăng fēng cén,xuán dōu shàng xià sān qīng qín。
傅桑已作青海断,鳌丘又逐罗浮沉。fù sāng yĭ zuò qīng hăi duàn,áo qiū yòu zhú luó fú chén。
初见蜍精生月腹,前身捣药婆娑明。chū jiàn chú jīng shēng yuè fù,qián shēn dăo yào pó suō míng。
还仙服食终恍惚,天上仙骸成积林。huán xiān fú shí zhōng huăng hū,tiān shàng xiān hái chéng jī lín。
手持女娲百炼笛,笛中吹破天地心。shŏu chí nǚ wā băi liàn dí,dí zhōng chuī pò tiān dì xīn。
心地心,何高深。xīn dì xīn,hé gāo shēn。
八千岁,无知音。bā qiān suì,wú zhī yīn。