平生和气满襟春,往事飞凫自在身。píng shēng hé qì măn jīn chūn,wăng shì fēi fú zì zài shēn。
风伯已驱天上雾,观书仍起汉滨人。fēng bó yĭ qū tiān shàng wù,guān shū réng qĭ hàn bīn rén。
一鞭草色吟青嶂,几刻花阴梦紫宸。yī biān căo sè yín qīng zhàng,jĭ [kè,kē] huā yīn mèng zĭ chén。
从此唐衢哀世泪,为公无复更沾巾。cóng cĭ táng qú āi shì lèi,wèi gōng wú fù gèng zhān jīn。