风亭移石竹,为客正开襟。fēng tíng yí shí zhú,wèi kè zhèng kāi jīn。
宿鸟过残雨,吟虫傍积阴。sù niăo guò cán yŭ,yín chóng bàng jī yīn。
故心人不浅,秋色夜方深。gù xīn rén bù qiăn,qiū sè yè fāng shēn。
便合丘中去,相招鸣一琴。biàn hé qiū zhōng qù,xiāng zhāo míng yī qín。