风雨沉沉的也夜里,前面一片荒郊。fēng yŭ chén chén de yĕ yè lĭ,qián miàn yī piàn huāng jiāo。
走尽荒郊,便是人们的道。zŏu jìn huāng jiāo,biàn shì rén [men,mén] de dào。
呀!yā!
黑暗里歧路万千,叫我怎样走好?hēi àn lĭ qí lù wàn qiān,jiào wŏ zĕn yàng zŏu hăo?
“上帝!“shàng dì!
快给我些光明罢,让我好向前跑!kuài [jĭ,gĕi] wŏ xiē guāng míng bà,ràng wŏ hăo xiàng qián [păo,páo]!
”上帝慌着说,“光明?”shàng dì huāng zhe shuō,“guāng míng?
我没处给你找!wŏ mò chù [jĭ,gĕi] nĭ zhăo!
你要光明,你自己去造!nĭ yào guāng míng,nĭ zì jĭ qù zào!
””