病眼清晨欲泫霜,谁将幻色对山房。bìng yăn qīng chén yù xuàn shuāng,shuí jiāng huàn sè duì shān fáng。
十年犹记湖阴梦,几度愁闻汉苑香。shí nián yóu jì hú yīn mèng,jĭ dù chóu wén hàn yuàn xiāng。
腊雪近春才一白,好花得地更深黄。là xuĕ jìn chūn cái yī bái,hăo huā dé dì gèng shēn huáng。
只应无复当时意,草木何知我自伤。zhĭ yīng wú fù dāng shí yì,căo mù hé zhī wŏ zì shāng。
【原题】:余十岁时从亡兄仲氏侍先父摄帅江陵郡圃蜡梅数百株一昔盛开予为记之仲兄颇赏爱以为工今十六七年矣属感前事重赋七言以纾余悲