春色醲如许,名花故自繁。chūn sè nóng rú xŭ,míng huā gù zì fán。
春来翻更懒,花发与谁言。chūn lái fān gèng lăn,huā fà yŭ shuí yán。
汝过苔应破,庭空竹尚存。rŭ guò tái yīng pò,tíng kōng zhú shàng cún。
一壶聊复醉,从此坐窥园。yī hú liáo fù zuì,cóng cĭ zuò kuī yuán。