四皓秦汉时,招招莫能致。sì hào qín hàn shí,zhāo zhāo mò néng zhì。
紫芝可以饱,粱肉非所嗜。zĭ zhī kĕ yĭ băo,liáng ròu fēi suŏ shì。
谷广水涣涣,山长云泄泄。gŭ guăng shuĭ huàn huàn,shān cháng yún xiè xiè。
与其贵而拘,不若贱而肆。yŭ qí guì ér jū,bù ruò jiàn ér sì。