返回
请输入搜索内容请输入搜索内容
更多栏目

诗一首

黄晞 [宋代]

福唐太守天下才,好事求奇竭中楮。fú táng tài shŏu tiān xià cái,hăo shì qiú qí jié zhōng chŭ。

有时劝我静祛怀,到处寻幽闲笑侣。yŏu shí quàn wŏ jìng qū huái,dào chù xún yōu xián xiào lǚ。

一朝薏苡足人疑,万里珠玑同梦睹。yī zhāo yì yĭ zú rén yí,wàn lĭ zhū jī tóng mèng dŭ。

树墓休提孤剑录,星垣忽见清弦古。shù mù xiū tí gū jiàn lù,xīng yuán hū jiàn qīng xián gŭ。

好物终难寂寞留,高门即是從容所。hăo wù zhōng nán jì mò liú,gāo mén jí shì [cóng,cōng,zòng] róng suŏ。

几年何地各分飞,此地当歌忽胥遇。jĭ nián hé dì gè fēn fēi,cĭ dì dāng gē hū xū yù。

还记当头洒泪人,同是從前旧承顾。huán jì dāng tóu să lèi rén,tóng shì [cóng,cōng,zòng] qián jiù chéng gù。

中郎一见厚难忘,柯亭有竹君知否。zhōng láng yī jiàn hòu nán wàng,kē tíng yŏu zhú jūn zhī [fŏu,pĭ]。

诗一首译文

译文

诗一首注释

注释

诗一首赏析

赏析

诗一首背景

背景

最新古诗查询

更多古诗

联系我们

不良信息举报 邮箱 mobile 鄂ICP备2022019829号-2 鄂公网安备 42018502006383号