先皇忧蜀辍枢臣,独冒兵戈出剑门。xiān huáng yōu shŭ chuò shū chén,dú mào bīng gē chū jiàn mén。
万里辞家堪下泪,四年归阙似还魂。wàn lĭ cí jiā kān xià lèi,sì nián guī què sì huán hún。
弟兄齿序元投分,儿女情亲又结婚。dì xiōng chĭ xù yuán tóu fēn,ér nǚ qíng qīn yòu jiē hūn。
且喜相逢开口笑,甘陈功业不须论。qiĕ xĭ xiāng féng kāi kŏu xiào,gān chén gōng yè bù xū lùn。