返回
请输入搜索内容请输入搜索内容
更多栏目

汤梅山为道士归吴还山赋一诗以饶

陈深 [宋代]

三年独向孤山住,应为梅花滞水演。sān nián dú xiàng gū shān zhù,yīng wèi méi huā zhì shuĭ yăn。

沧海鹤归空有语,荒城草长又逢春。cāng hăi hè guī kōng yŏu yŭ,huāng chéng căo cháng yòu féng chūn。

芝田火暖凡砂熟,松峰花香白醣新。zhī tián huŏ nuăn fán shā shú,sōng fēng huā xiāng bái táng xīn。

安得与君俱隐去,烟萝深处著闲身。ān dé yŭ jūn jù yĭn qù,yān luó shēn chù zhù xián shēn。

汤梅山为道士归吴还山赋一诗以饶译文

译文

汤梅山为道士归吴还山赋一诗以饶注释

注释

汤梅山为道士归吴还山赋一诗以饶赏析

赏析

汤梅山为道士归吴还山赋一诗以饶背景

背景

最新古诗查询

更多古诗

联系我们

不良信息举报 邮箱 mobile