宋玉正秋悲,那堪更别离。sòng yù zhèng qiū bēi,nà kān gèng bié lí。
从来襟上泪,尽作鬓边丝。cóng lái jīn shàng lèi,jìn zuò bìn biān sī。
永水清如此,袁江色可知。yŏng shuĭ qīng rú cĭ,yuán jiāng sè kĕ zhī。
到家黄菊坼,亦莫怪归迟。dào jiā huáng jú chè,yì mò guài guī chí。