岁暮山城放逐臣,老从霄汉委泥尘。suì mù shān chéng fàng zhú chén,lăo cóng xiāo hàn wĕi ní chén。
公卿别後全无信,兄弟书来只说贫。gōng qīng bié hòu quán wú xìn,xiōng dì shū lái zhĭ shuō pín。
眼看青山休未得,鬓垂华发摘空频。yăn kàn qīng shān xiū wèi dé,bìn chuí huá fà zhāi kōng pín。
文章气概成何事,沾惹虚名误此身。wén zhāng qì gài chéng hé shì,zhān ruò xū míng wù cĭ shēn。