田舍清明日,家家出火迟。tián shĕ qīng míng rì,jiā jiā chū huŏ chí。
白衫眠古巷,红索搭高枝。bái shān mián gŭ xiàng,hóng suŏ dā gāo zhī。
纱带生难结,铜钗重欲垂。shā dài shēng nán jiē,tóng chāi [zhòng,chóng] yù chuí。
斩新衣踏尽,还似去年时。zhăn xīn yī tà jìn,huán sì qù nián shí。
田舍:泛指农家或农村。
白衫:唐宋时便服。亦作丧服用。