文昌郎自文无比。wén chāng láng zì wén wú bĭ。
风露行千里。fēng lù xíng qiān lĭ。
试寻天上使星看。shì xún tiān shàng shĭ xīng kàn。
却见锦衣白昼、过乡关。què jiàn jĭn yī bái zhòu、guò xiāng guān。
边城落照孤鸿外。biān chéng luò zhào gū hóng wài。
联璧人相对。lián bì rén xiāng duì。
应吟红叶送清秋。yīng yín hóng yè sòng qīng qiū。
向我旧题诗处、更重游。xiàng wŏ jiù tí shī chù、gèng [zhòng,chóng] yóu。