多病年来废酒钟,春愁离恨自重重。duō bìng nián lái fèi jiŭ zhōng,chūn chóu lí hèn zì [zhòng,chóng] [zhòng,chóng]。
门前芳草连天碧,枕上花枝间泪红。mén qián fāng căo lián tiān bì,zhĕn shàng huā zhī jiān lèi hóng。
从别后,忆行踪。cóng bié hòu,yì xíng zōng。
孤帆潮落暮江空。gū fān cháo luò mù jiāng kōng。
梦魂欲化行云去,知泊巫山第几峰?mèng hún yù huà xíng yún qù,zhī bó wū shān dì jĭ fēng?
笺曰:一九四一年春,余在乐山,任教技艺专科学校,时有友人为余谋重庆讲席,已而未果。故词云尔。