凡读我诗者,心中须护净。
悭贪继日廉,谄曲登时正。
驱遣除恶业,归依受真性。
今日得佛身,急急如律令。
重岩我卜居,鸟道绝人迹。
庭际何所有,白云抱幽石。
住兹凡几年,屡见春冬易。
寄语钟鼎家,虚名定无益。
可笑寒山道,而无车马踪。
联谿难记曲,叠嶂不知重。
泣露千般草,吟风一样松。
此时迷径处,形问影何从。
吾家好隐沦,居处绝嚣尘。
践草成三径,瞻云作四邻。
助歌声有鸟,问法语无人。
今日娑婆树,几年为一春。
琴书须自随,禄位用何为。
投辇从贤妇,巾车有孝儿。
风吹曝麦地,水溢沃鱼池。
常念鹪鹩鸟,安身在一枝。
弟兄同五郡,父子本三州。
欲验飞凫集,须征白兔游。
灵瓜梦里受,神橘座中收。
乡国何迢递,同鱼寄水流。
一为书剑客,二遇圣明君。
东守文不赏,西征武不勋。
学文兼学武,学武兼学文。
今日既老矣,馀生不足云。
庄子说送终,天地为棺椁。
吾归此有时,唯须一番箔。
死将喂青蝇,吊不劳白鹤。
饿著首阳山,生廉死亦乐。
人问寒山道,寒山路不通。
夏天冰未释,日出雾朦胧。
似我何由届,与君心不同。
君心若似我,还得到其中。
天生百尺树,剪作长条木。
可惜栋梁材,抛之在幽谷。
年多心尚劲,日久皮渐秃。
识者取将来,犹堪柱马屋。
驱马度荒城,荒城动客情。
高低旧雉堞,大小古坟茔。
自振孤蓬影,长凝拱木声。
所嗟皆俗骨,仙史更无名。
鹦鹉宅西国,虞罗捕得归。
美人朝夕弄,出入在庭帏。
赐以金笼贮,扃哉损羽衣。
不如鸿与鹤,飖飏入云飞。
玉堂挂珠帘,中有婵娟子。
其貌胜神仙,容华若桃李。
东家春雾合,西舍秋风起。
更过三十年,还成苷蔗滓。
城中娥眉女,珠珮珂珊珊。
鹦鹉花前弄,琵琶月下弹。
长歌三月响,短舞万人看。
未必长如此,芙蓉不耐寒。
父母续经多,田园不羡他。
妇摇机轧轧,儿弄口喎喎。
拍手摧花舞,支颐听鸟歌。
谁当来叹赏,樵客屡经过。
家住绿岩下,庭芜更不芟。
新藤垂缭绕,古石竖巉岩。
山果猕猴摘,池鱼白鹭衔。
仙书一两卷,树下读喃喃。
四时无止息,年去又年来。
万物有代谢,九天无朽摧。
东明又西暗,花落复花开。
唯有黄泉客,冥冥去不回。
岁去换愁年,春来物色鲜。
山花笑渌水,岩岫舞青烟。
蜂蝶自云乐,禽鱼更可怜。
朋游情未已,彻晓不能眠。
手笔太纵横,身材极瑰玮。
生为有限身,死作无名鬼。
自古如此多,君今争奈何。
可来白云里,教尔紫芝歌。
欲得安身处,寒山可长保。
微风吹幽松,近听声逾好。
下有斑白人,喃喃读黄老。
十年归不得,忘却来时道。
俊杰马上郎,挥鞭指绿杨。
谓言无死日,终不作梯航。
四运花自好,一朝成萎黄。
醍醐与石蜜,至死不能尝。
有一餐霞子,其居讳俗游。
论时实萧爽,在夏亦如秋。
幽涧常沥沥,高松风飕飕。
其中半日坐,忘却百年愁。
妾在邯郸住,歌声亦抑扬。
赖我安居处,此曲旧来长。
既醉莫言归,留连日未央。
儿家寝宿处,绣被满银床。
快搒三翼舟,善乘千里马。
莫能造我家,谓言最幽野。
岩岫深嶂中,云雷竟日下。
自非孔丘公,无能相救者。
智者君抛我,愚者我抛君。
非愚亦非智,从此断相闻。
入夜歌明月,侵晨舞白云。
焉能拱口手,端坐鬓纷纷。
有鸟五色彣,栖桐食竹实。
徐动合礼仪,和鸣中音律。
昨来何以至,为吾暂时出。
傥闻弦歌声,作舞欣今日。
茅栋野人居,门前车马疏。
林幽偏聚鸟,溪阔本藏鱼。
山果携儿摘,皋田共妇锄。
家中何所有,唯有一床书。
登陟寒山道,寒山路不穷。
谿长石磊磊,涧阔草濛濛。
苔滑非关雨,松鸣不假风。
谁能超世累,共坐白云中。
六极常婴困,九维徒自论。
有才遗草泽,无艺闭蓬门。
日上岩犹暗,烟消谷尚昏。
其中长者子,个个总无裈. 白云高嵯峨,渌水荡潭波。
此处闻渔父,时时鼓棹歌。
声声不可听,令我愁思多。
谁谓雀无角,其如穿屋何。
杳杳寒山道,落落冷涧滨。
啾啾常有鸟,寂寂更无人。
碛碛风吹面,纷纷雪积身。
朝朝不见日,岁岁不知春。
少年何所愁,愁见鬓毛白。
白更何所愁,愁见日逼迫。
移向东岱居,配守北邙宅。
何忍出此言,此言伤老客。
闻道愁难遣,斯言谓不真。
昨朝曾趁却,今日又缠身。
月尽愁难尽,年新愁更新。
谁知席帽下,元是昔愁人。
两龟乘犊车,蓦出路头戏。
一蛊从傍来,苦死欲求寄。
不载爽人情,始载被沈累。
弹指不可论,行恩却遭刺。
三月蚕犹小,女人来采花。
隈墙弄蝴蝶,临水掷虾蟆。
罗袖盛梅子,金鎞挑笋芽。
斗论多物色,此地胜余家。
东家一老婆,富来三五年。
昔日贫于我,今笑我无钱。
渠笑我在后,我笑渠在前。
相笑傥不止,东边复西边。
富儿多鞅掌,触事难祇承。
仓米已赫赤,不贷人斗升。
转怀钩距意,买绢先拣绫。
若至临终日,吊客有苍蝇。
余曾昔睹聪明士,博达英灵无比伦。
一选嘉名喧宇宙, 五言诗句越诸人。
为官治化超先辈,直为无能继后尘。
忽然富贵贪财色,瓦解冰消不可陈。
白鹤衔苦桃,千里作一息。
欲往蓬莱山,将此充粮食。
未达毛摧落,离群心惨恻。
却归旧来巢,妻子不相识。
惯居幽隐处,乍向国清中。
时访丰干道,仍来看拾公。
独回上寒岩,无人话合同。
寻究无源水,源穷水不穷。
生前大愚痴,不为今日悟。
今日如许贫,总是前生作。
今生又不修,来生还如故。
两岸各无船,渺渺难济渡。
璨璨卢家女,旧来名莫愁。
贪乘摘花马,乐搒采莲舟。
膝坐绿熊席,身披青凤裘。
哀伤百年内,不免归山丘。
低眼邹公妻,邯郸杜生母。
二人同老少,一种好面首。
昨日会客场,恶衣排在后。
只为著破裙,吃他残czwW. 独卧重岩下,蒸云昼不消。
室中虽暡叆,心里绝喧嚣。
梦去游金阙,魂归度石桥。
抛除闹我者,历历树间瓢。
夫物有所用,用之各有宜。
用之若失所,一缺复一亏。
圆凿而方枘,悲哉空尔为。
骅骝将捕鼠,不及跛猫儿。
谁家长不死,死事旧来均。
始忆八尺汉,俄成一聚尘。
黄泉无晓日,青草有时春。
行到伤心处,松风愁杀人。
骝马珊瑚鞭,驱驰洛阳道。
自矜美少年,不信有衰老。
白发会应生,红颜岂长保。
但看北邙山,个是蓬莱岛。
竟日常如醉,流年不暂停。
埋著蓬蒿下,晓月何冥冥。
骨肉消散尽,魂魄几凋零。
遮莫咬铁口,无因读老经。
一向寒山坐,淹留三十年。
昨来访亲友,太半入黄泉。
渐减如残烛,长流似逝川。
今朝对孤影,不觉泪双悬。
相唤采芙蓉,可怜清江里。
游戏不觉暮,屡见狂风起。
浪捧鸳鸯儿,波摇鸂鶒子。
此时居舟楫,浩荡情无已。
吾心似秋月,碧潭清皎洁。
无物堪比伦,教我如何说。
垂柳暗如烟,飞花飘似霰。
夫居离妇州,妇住思夫县。
各在天一涯,何时得相见。
寄语明月楼,莫贮双飞燕。
有酒相招饮,有肉相呼吃。
黄泉前后人,少壮须努力。
玉带暂时华,金钗非久饰。
张翁与郑婆,一去无消息。
可怜好丈夫,身体极棱棱。
春秋未三十,才艺百般能。
金羁逐侠客,玉馔集良朋。
唯有一般恶,不传无尽灯。
桃花欲经夏,风月催不待。
访觅汉时人,能无一个在。
朝朝花迁落,岁岁人移改。
今日扬尘处,昔时为大海。
我见东家女,年可有十八。
西舍竞来问,愿姻夫妻活。
烹羊煮众命,聚头作淫杀。
含笑乐呵呵,啼哭受殃抉。
田舍多桑园,牛犊满厩辙。
肯信有因果,顽皮早晚裂。
眼看消磨尽,当头各自活。
纸袴瓦作裈,到头冻饿杀。
我见百十狗,个个毛狰狞。
卧者渠自卧,行者渠自行。
投之一块骨,相与啀喍争。
良由为骨少,狗多分不平。
极目兮长望,白云四茫茫。
鸱鸦饱腲腇,鸾凤饥彷徨。
骏马放石碛,蹇驴能至堂。
天高不可问,鹪鵊在沧浪。
洛阳多女儿,春日逞华丽。
共折路边花,各持插高髻。
髻高花匼匝,人见皆睥睨。
别求醦醦怜,将归见夫婿。
春女衒容仪,相将南陌陲。
看花愁日晚,隐树怕风吹。
年少从傍来,白马黄金羁。
何须久相弄,儿家夫婿知。
群女戏夕阳,风来满路香。
缀裙金蛱蝶,插髻玉鸳鸯。
角婢红罗缜,阉奴紫锦裳。
为观失道者,鬓白心惶惶。
若人逢鬼魅,第一莫惊懅。
捺硬莫采渠,呼名自当去。
烧香请佛力,礼拜求僧助。
蚊子叮铁牛,无渠下觜处。
浩浩黄河水,东流长不息。
悠悠不见清,人人寿有极。
苟欲乘白云,曷由生羽翼。
唯当鬒发时,行住须努力。
乘兹朽木船,采彼纴婆子。
行至大海中,波涛复不止。
唯赍一宿粮,去岸三千里。
烦恼从何生,愁哉缘苦起。
默默永无言,后生何所述。
隐居在林薮,智日何由出。
枯槁非坚卫,风霜成夭疾。
土牛耕石田,未有得稻日。
山中何太冷,自古非今年。
沓嶂恒凝雪,幽林每吐烟。
草生芒种后,叶落立秋前。
此有沈迷客,窥窥不见天。
山客心悄悄,常嗟岁序迁。
辛勤采芝朮,搜斥讵成仙。
庭廓云初卷,林明月正圆。
不归何所为,桂树相留连。
有人兮山楹,云卷兮霞缨。
秉芳兮欲寄,路漫漫兮难征。
心惆怅兮狐疑,年老已无成。
众喔咿斯,蹇独立兮忠贞。
猪吃死人肉,人吃死猪肠。
猪不嫌人臭,人反道猪香。
猪死抛水内,人死掘土藏。
彼此莫相啖,莲花生沸汤。
快哉混沌身,不饭复不尿。
遭得谁钻凿,因兹立九窍。
朝朝为衣食,岁岁愁租调。
千个争一钱,聚头亡命叫。
啼哭缘何事,泪如珠子颗。
应当有别离,复是遭丧祸。
所为在贫穷,未能了因果。
冢间瞻死尸,六道不干我。
妇女慵经织,男夫懒耨田。
轻浮耽挟弹,跕躧拈抹弦。
冻骨衣应急,充肠食在先。
今谁念于汝,苦痛哭苍天。
不行真正道,随邪号行婆。
口惭神佛少,心怀嫉妒多。
背后噇鱼肉,人前念佛陀。
如此修身处,难应避奈何。
世有一等愚,茫茫恰似驴。
还解人言语,贪淫状若猪。
险巇难可测,实语却成虚。
谁能共伊语,令教莫此居。
有汉姓傲慢,名贪字不廉。
一身无所解,百事被他嫌。
死恶黄连苦,生怜白蜜甜。
吃鱼犹未止,食肉更无厌。
纵你居犀角,饶君带虎睛。
桃枝将辟秽,蒜壳取为璎。
暖腹茱萸酒,空心枸杞羹。
终归不免死,浪自觅长生。
卜择幽居地,天台更莫言。
猿啼谿雾冷,岳色草门连。
折叶覆松室,开池引涧泉。
已甘休万事,采蕨度残年。
益者益其精,可名为有益。
易者易其形,是名之有易。
能益复能易,当得上仙籍。
无益复无易,终不免死厄。
徒劳说三史,浪自看五经。
洎老检黄籍,依前住白丁。
筮遭连蹇卦,生主虚危星。
不及河边树,年年一度青。
碧涧泉水清,寒山月华白。
默知神自明,观空境逾寂。
我今有一襦,非罗复非绮。
借问作何色,不红亦不紫。
夏天将作衫,冬天将作被。
冬夏递互用,长年只这是。
白拂栴檀柄,馨香竟日闻。
柔和如卷雾,摇拽似行云。
礼奉宜当暑,高提复去尘。
时时方丈内,将用指迷人。
贪爱有人求快活,不知祸在百年身。
但看阳焰浮沤水, 便觉无常败坏人。
丈夫志气直如铁,无曲心中道自真。
行密节高霜下竹,方知不枉用心神。
多少般数人,百计求名利。
心贪觅荣华,经营图富贵。
心未片时歇,奔突如烟气。
家眷实团圆,一呼百诺至。
不过七十年,冰消瓦解置。
死了万事休,谁人承后嗣。
水浸泥弹丸,方知无意智。
贪人好聚财,恰如枭爱子。
子大而食母,财多还害己。
散之即福生,聚之即祸起。
无财亦无祸,鼓翼青云里。
去家一万里,提剑击匈奴。
得利渠即死,失利汝即殂。
渠命既不惜,汝命亦何辜。
教汝百胜术,不贪为上谟。
瞋是心中火,能烧功德林。
欲行菩萨道,忍辱护真心。
汝为埋头痴兀兀,爱向无明罗刹窟。
再三劝你早修行, 是你顽痴心恍惚。
不肯信受寒山语,转转倍加业汩汩。
直待斩首作两段,方知自身奴贼物。
恶趣甚茫茫,冥冥无日光。
人间八百岁,未抵半宵长。
此等诸痴子,论情甚可伤。
劝君求出离,认取法中王。
世有多解人,愚痴徒苦辛。
不求当来善,唯知造恶因。
五逆十恶辈,三毒以为亲。
一死入地狱,长如镇库银。
天高高不穷,地厚厚无极。
动物在其中,凭兹造化力。
争头觅饱暖,作计相啖食。
因果都未详,盲儿问乳色。
天下几种人,论时色数有。
贾婆如许夫,黄老元无妇。
卫氏儿可怜,钟家女极丑。
渠若向西行,我便东边走。
贤士不贪婪,痴人好炉冶。
麦地占他家,竹园皆我者。
努膊觅钱财,切齿驱奴马。
须看郭门外,垒垒松柏下。
唝唝买鱼肉,担归喂妻子。
何须杀他命,将来活汝己。
此非天堂缘,纯是地狱滓。
徐六语破堆,始知没道理。
有人把椿树,唤作白栴檀。
学道多沙数,几个得泥丸。
弃金却担草,谩他亦自谩。
似聚砂一处,成团也大难。
蒸砂拟作饭,临渴始掘井。
用力磨碌砖,那堪将作镜。
佛说元平等,总有真如性。
但自审思量,不用闲争竞。
推寻世间事,子细总皆知。
凡事莫容易,尽爱讨便宜。
护即弊成好,毁即是成非。
故知杂滥口,背面总由伊。
冷暖我自量,不信奴唇皮。
蹭蹬诸贫士,饥寒成至极。
闲居好作诗,札札用心力。
贱他言孰采,劝君休叹息。
题安糊饼上,乞狗也不吃。
欲识生死譬,且将冰水比。
水结即成冰,冰消返成水。
已死必应生,出生还复死。
冰水不相伤,生死还双美。
寻思少年日,游猎向平陵。
国使职非愿,神仙未足称。
联翩骑白马,喝兔放苍鹰。
不觉大流落,皤皤谁见矜。
偃息深林下,从生是农夫。
立身既质直,出语无谄谀。
保我不鉴璧,信君方得珠。
焉能同泛滟,极目波上凫。
不须攻人恶,何用伐己善。
行之则可行,卷之则可卷。
禄厚忧积大,言深虑交浅。
闻兹若念兹,小子当自见。
富儿会高堂,华灯何炜煌。
此时无烛者,心愿处其傍。
不意遭排遣,还归暗处藏。
益人明讵损,顿讶惜馀光。
世有聪明士,勤苦探幽文。
三端自孤立,六艺越诸君。
神气卓然异,精彩超众群。
不识个中意,逐境乱纷纷。
层层山水秀,烟霞锁翠微。
岚拂纱巾湿,露沾蓑草衣。
足蹑游方履,手执古藤枝。
更观尘世外,梦境复何为。
满卷才子诗,溢壶圣人酒。
行爱观牛犊,坐不离左右。
霜露入茅檐,月华明瓮牖。
此时吸两瓯,吟诗五百首。
施家有两儿,以艺干齐楚。
文武各自备,托身为得所。
孟公问其术,我子亲教汝。
秦卫两不成,失时成龃龉。
止宿鸳鸯鸟,一雄兼一雌。
衔花相共食,刷羽每相随。
戏入烟霄里,宿归沙岸湄。
自怜生处乐,不夺凤凰池。
或有衒行人,才艺过周孔。
见罢头兀兀,看时身侗侗。
绳牵未肯行,锥刺犹不动。
恰似羊公鹤,可怜生氃氋。
少小带经锄,本将兄共居。
缘遭他辈责,剩被自妻疏。
抛绝红尘境,常游好阅书。
谁能借斗水,活取辙中鱼。
变化计无穷,生死竟不止。
三途鸟雀身,五岳龙鱼已。
世浊作fh羺时清为騄耳。
前回是富儿,今度成贫士。
书判全非弱,嫌身不得官。
铨曹被拗折,洗垢觅疮瘢。
必也关天命,今冬更试看。
盲儿射雀目,偶中亦非难。
贫驴欠一尺,富狗剩三寸。
若分贫不平,中半富与困。
始取驴饱足,却令狗饥顿。
为汝熟思量,令我也愁闷。
柳郎八十二,蓝嫂一十八。
夫妻共百年,相怜情狡猾。
弄璋字乌cY,掷瓦名婠妠.屡见枯杨荑,常遭青女杀。
大有饥寒客,生将兽鱼殊。
长存磨石下,时哭路边隅。
累日空思饭,经冬不识襦。
唯赍一束草,并带五升麸。
赫赫谁垆肆,其酒甚浓厚。
可怜高幡帜,极目平升斗。
何意讶不售,其家多猛狗。
童子欲来沽,狗咬便是走。
吁嗟浊滥处,罗刹共贤人。
谓是等流类,焉知道不亲。
狐假师子势,诈妄却称珍。
铅矿入炉冶,方知金不知。
田家避暑月,斗酒共谁欢。
杂杂排山果,疏疏围酒樽。
芦莦将代席,蕉叶且充盘。
醉后支颐坐,须弥小弹丸。
个是何措大,时来省南院。
年可三十馀,曾经四五选。
囊里无青蚨,箧中有黄绢。
行到食店前,不敢暂回面。
为人常吃用,爱意须悭惜。
老去不自由,渐被他推斥。
送向荒山头,一生愿虚掷。
亡羊罢补牢,失意终无极。
浪造凌霄阁,虚登百尺楼。
养生仍夭命,诱读讵封侯。
不用从黄口,何须厌白头。
未能端似箭,且莫曲如钩。
云山叠叠连天碧,路僻林深无客游。
远望孤蟾明皎皎, 近闻群鸟语啾啾。
老夫独坐栖青嶂,少室闲居任白头。
可叹往年与今日,无心还似水东流。
富贵疏亲聚,只为多钱米。
贫贱骨肉离,非关少兄弟。
急须归去来,招贤阁未启。
浪行朱雀街,踏破皮鞋底。
我见一痴汉,仍居三两妇。
养得八九儿,总是随宜手。
丁防是新差,资财非旧有。
黄蘖作驴鞦,始知苦在后。
新谷尚未熟,旧谷今已无。
就贷一斗许,门外立踟蹰。
夫出教问妇,妇出遣问夫。
悭惜不救乏,财多为累愚。
大有好笑事,略陈三五个。
张公富奢华,孟子贫轗轲。
只取侏儒饱,不怜方朔饿。
巴歌唱者多,白雪无人和。
老翁娶少妇,发白妇不耐。
老婆嫁少夫,面黄夫不爱。
老翁娶老婆,一一无弃背。
少妇嫁少夫,两两相怜态。
雍容美少年,博览诸经史。
尽号曰先生,皆称为学士。
未能得官职,不解秉耒耜。
冬披破布衫,盖是书误己。
鸟语情不堪,其时卧草庵。
樱桃红烁烁,杨柳正毵毵。
旭日衔青嶂,晴云洗渌潭。
谁知出尘俗,驭上寒山南。
昨日何悠悠,场中可怜许。
上为桃李径,下作兰荪渚。
复有绮罗人,舍中翠毛羽。
相逢欲相唤,脉脉不能语。
丈夫莫守困,无钱须经纪。
养得一牸牛,生得五犊子。
犊子又生儿,积数无穷已。
寄语陶朱公,富与君相似。
之子何惶惶,卜居须自审。
南方瘴疠多,北地风霜甚。
荒陬不可居,毒川难可饮。
魂兮归去来,食我家园葚。
昨夜梦还家,见妇机中织。
驻梭如有思,擎梭似无力。
呼之回面视,况复不相识。
应是别多年,鬓毛非旧色。