返回
请输入搜索内容请输入搜索内容
更多栏目

比红儿诗

罗虬 [唐代]

姓字看侵尺五天,芳菲占断百花鲜。xìng zì kàn qīn chĭ wŭ tiān,fāng fēi zhān duàn băi huā xiān。

马嵬好笑当时事,虚赚明皇幸蜀川。mă wéi hăo xiào dāng shí shì,xū [zhuàn,zuàn] míng huáng xìng shŭ chuān。

金谷园中花正繁,坠楼从道感深恩。jīn gŭ yuán zhōng huā zhèng fán,zhuì lóu cóng dào găn shēn ēn。

齐奴却是来东市,不为红儿死更冤。qí nú què shì lái dōng shì,bù wèi hóng ér sĭ gèng yuān。

陷却平阳为小怜,周师百万战长川。xiàn què píng yáng wèi xiăo lián,zhōu shī băi wàn zhàn cháng chuān。

更教乞与红儿貌,举国山川不值钱。gèng jiāo qĭ yŭ hóng ér mào,jŭ guó shān chuān bù zhí qián。

一曲都缘张丽华,六宫齐唱后庭花。yī qŭ dōu yuán zhāng lì huá,liù gōng qí chàng hòu tíng huā。

若教比并红儿貌,枉破当年国与家。ruò jiāo bĭ bìng hóng ér mào,wăng pò dāng nián guó yŭ jiā。

乐营门外柳如阴,中有佳人画阁深。lè yíng mén wài liŭ rú yīn,zhōng yŏu jiā rén huà gé shēn。

若是五陵公子见,买时应不啻千金。ruò shì wŭ líng gōng zĭ jiàn,măi shí yīng bù chì qiān jīn。

青丝高绾石榴裙,肠断当筵酒半醺。qīng sī gāo wăn shí liú qún,cháng duàn dāng yán jiŭ bàn xūn。

置向汉宫图画里,入胡应不数昭君。zhì xiàng hàn gōng tú huà lĭ,rù hú yīng bù shŭ zhāo jūn。

斜凭栏杆醉态新,敛眸微盻不胜春。xié píng lán [gān,găn] zuì tài xīn,liăn móu wēi xī bù shèng chūn。

当时若遇东昏主,金叶莲花是此人。dāng shí ruò yù dōng hūn zhŭ,jīn yè lián huā shì cĭ rén。

匼匝千山与万山,碧桃花下景长闲。àn zā qiān shān yŭ wàn shān,bì táo huā xià jĭng cháng xián。

神仙得似红儿貌,应免刘郎忆世间。shén xiān dé sì hóng ér mào,yīng miăn liú láng yì shì jiān。

越山重叠越溪斜,西子休怜解浣纱。yuè shān [zhòng,chóng] dié yuè xī xié,xī zĭ xiū lián jiĕ huàn shā。

得似红儿今日貌,肯教将去与夫差。dé sì hóng ér jīn rì mào,kĕn jiāo jiāng qù yŭ fū [chā,chà,chāi,cī]。

诏下人间觅好花,月眉云髻选人家。zhào xià rén jiān mì hăo huā,yuè méi yún jì xuăn rén jiā。

红儿若向当时见,系臂先封第一纱。hóng ér ruò xiàng dāng shí jiàn,[xì,jì] [bei,bì,bèi] xiān fēng dì yī shā。

锋镝纵横不敢看,泪垂玉箸正汍澜。fēng [dí,dī] zòng héng bù găn kàn,lèi chuí yù zhù zhèng wán lán。

应缘近似红儿貌,始得深宫奉五官。yīng yuán jìn sì hóng ér mào,shĭ dé shēn gōng fèng wŭ guān。

金缕浓薰百和香,脸红眉黛入时妆。jīn lǚ nóng xūn băi hé xiāng,liăn hóng méi dài rù shí zhuāng。

当时便向乔家见,未敢将心在窈娘。dāng shí biàn xiàng qiáo jiā jiàn,wèi găn jiāng xīn zài yăo niáng。

通宵甲帐散香尘,汉帝精神礼百神。tōng xiāo jiă zhàng sàn xiāng chén,hàn dì jīng shén lĭ băi shén。

若见红儿醉中态,也应休忆李夫人。ruò jiàn hóng ér zuì zhōng tài,yĕ yīng xiū yì lĭ fū rén。

拔得芙蓉出水新,魏家公子信才人。bá dé fú róng chū shuĭ xīn,wèi jiā gōng zĭ xìn cái rén。

若教瞥见红儿貌,不肯留情付洛神。ruò jiāo piē jiàn hóng ér mào,bù kĕn liú qíng fù luò shén。

芳姿不合并常人,云在遥天玉在尘。fāng zī bù hé bìng cháng rén,yún zài yáo tiān yù zài chén。

因事爱思荀奉倩,一生闲坐枉伤神。yīn shì ài sī xún fèng qiàn,yī shēng xián zuò wăng shāng shén。

笔底如风思涌泉,赋中休谩说婵娟。bĭ dĭ rú fēng sī yŏng quán,fù zhōng xiū mán shuō chán juān。

红儿若在东家住,不得登墙尔许年。hóng ér ruò zài dōng jiā zhù,bù dé dēng qiáng ĕr xŭ nián。

一抹浓红傍脸斜,妆成不语独攀花。yī [mŏ,mā,mò] nóng hóng bàng liăn xié,zhuāng chéng bù yŭ dú pān huā。

当时若是逢韩寿,未必埋踪在贾家。dāng shí ruò shì féng hán shòu,wèi bì [mái,mán] zōng zài [jiă,gŭ] jiā。

树袅西风日半沉,地无人迹转伤心。shù niăo xī fēng rì bàn chén,dì wú rén jì zhuăn shāng xīn。

阿娇得似红儿貌,不费长门买赋金。[ā,ē,a,á,à] jiāo dé sì hóng ér mào,bù fèi cháng mén măi fù jīn。

五云高捧紫金堂,花下投壶侍玉皇。wŭ yún gāo pĕng zĭ jīn táng,huā xià tóu hú shì yù huáng。

从到世人都不识,也应知有杜兰香。cóng dào shì rén dōu bù shí,yĕ yīng zhī yŏu dù lán xiāng。

戏水源头指旧踪,当时一笑也难逢。xì shuĭ yuán tóu zhĭ jiù zōng,dāng shí yī xiào yĕ nán féng。

红儿若为回桃脸,岂比连催举五烽。hóng ér ruò wèi huí táo liăn,qĭ bĭ lián cuī jŭ wŭ fēng。

虢国夫人照夜玑,若为求得与红儿。guó guó fū rén zhào yè jī,ruò wèi qiú dé yŭ hóng ér。

醉和香态浓春睡,一树繁花偃绣帏。zuì hé xiāng tài nóng chūn shuì,yī shù fán huā yăn sù wéi。

知有持盈玉叶冠,剪云裁月照人寒。zhī yŏu chí yíng yù yè guān,jiăn yún cái yuè zhào rén hán。

若使红儿风帽戴,直使瑶池会上看。ruò shĭ hóng ér fēng mào dài,zhí shĭ yáo chí huì shàng kàn。

明媚何曾让玉环,破瓜年几百花颜。míng mèi hé céng ràng yù huán,pò guā nián jĭ băi huā yán。

若教貌向南朝见,定却梅妆似等闲。ruò jiāo mào xiàng nán zhāo jiàn,dìng què méi zhuāng sì dĕng xián。

世事悠悠未足称,肯将闲事更争能。shì shì yōu yōu wèi zú [chēng,chèn,chèng],kĕn jiāng xián shì gèng zhēng néng。

自从命向红儿去,不欲留心在裂缯。zì cóng mìng xiàng hóng ér qù,bù yù liú xīn zài liè [zēng,zèng]。

自隐新从梦里来,岭云微步下阳台。zì yĭn xīn cóng mèng lĭ lái,lĭng yún wēi bù xià yáng tái。

含情一向春风笑,羞杀凡花尽不开。hán qíng yī xiàng chūn fēng xiào,xiū shā fán huā jìn bù kāi。

舍却青娥换玉鞍,古来公子苦无端。shĕ què qīng é huàn yù ān,gŭ lái gōng zĭ kŭ wú duān。

莫言一匹追风马,天骥牵来也不看。mò yán yī pĭ zhuī fēng mă,tiān jì qiān lái yĕ bù kàn。

槛外花低瑞露浓,梦魂惊觉晕春容。kăn wài huā dī ruì lòu nóng,mèng hún jīng jué yùn chūn róng。

凭君细看红儿貌,最称严妆待晓钟。píng jūn xì kàn hóng ér mào,zuì [chēng,chèn,chèng] yán zhuāng dài xiăo zhōng。

薄罗轻剪越溪纹,鸦翅低垂两鬓分。bó luó qīng jiăn yuè xī wén,yā chì dī chuí liăng bìn fēn。

料得相如偷见面,不应琴里挑文君。liào dé xiàng rú tōu jiàn miàn,bù yīng qín lĭ [tiăo,tiāo] wén jūn。

南国东邻各一时,后来惟有杜红儿。nán guó dōng lín gè yī shí,hòu lái wéi yŏu dù hóng ér。

若教楚国宫人见,羞把腰身并柳枝。ruò jiāo chŭ guó gōng rén jiàn,xiū bă yāo shēn bìng liŭ zhī。

照耀金钗簇腻鬟,见时直向画屏间。zhào yào jīn chāi cù nì huán,jiàn shí zhí xiàng huà píng jiān。

黄姑阿母能判剖,十斛明珠也是闲。huáng gū [ā,ē,a,á,à] mŭ néng pàn pōu,shí hú míng zhū yĕ shì xián。

轻小休夸似燕身,生来占断紫宫春。qīng xiăo xiū kuā sì yàn shēn,shēng lái zhān duàn zĭ gōng chūn。

汉皇若遇红儿貌,掌上无因著别人。hàn huáng ruò yù hóng ér mào,zhăng shàng wú yīn zhù bié rén。

鹦鹉娥如裛露红,镜前眉样自深宫。yīng wŭ é rú yì lòu hóng,jìng qián méi yàng zì shēn gōng。

稍教得似红儿貌,不嫁南朝沈侍中。[shāo,shào] jiāo dé sì hóng ér mào,bù jià nán zhāo shĕn shì zhōng。

拟将心地学安禅,争奈红儿笑靥圆。nĭ jiāng xīn dì xué ān chán,zhēng nài hóng ér xiào yè yuán。

何物把来堪比并,野塘初绽一枝莲。hé wù bă lái kān bĭ bìng,yĕ táng chū zhàn yī zhī lián。

浸草漂花绕槛香,最怜穿度乐营墙。jìn căo piāo huā rào kăn xiāng,zuì lián chuān dù lè yíng qiáng 。

殷勤留滞缘何事,曾照红儿一面妆。yīn qín liú zhì yuán hé shì,céng zhào hóng ér yī miàn zhuāng。

雕阴旧俗骋婵娟,有个红儿赛洛川。diāo yīn jiù sú chĕng chán juān,yŏu gè hóng ér sài luò chuān。

常笑世人语虚诞,今朝自见火中莲。cháng xiào shì rén yŭ xū dàn,jīn zhāo zì jiàn huŏ zhōng lián。

渡口诸侬乐未休,竟陵西望路悠悠。dù kŏu zhū nóng lè wèi xiū,jìng líng xī wàng lù yōu yōu。

石城有个红儿貌,两桨无因迎莫愁。shí chéng yŏu gè hóng ér mào,liăng jiăng wú yīn yíng mò chóu。

谁向深山识大仙,劝人山上引春泉。shuí xiàng shēn shān shí dà xiān,quàn rén shān shàng yĭn chūn quán。

定知不及红儿貌,枉却工夫溉玉田。dìng zhī bù jí hóng ér mào,wăng què gōng fū gài yù tián。

倾国倾城总绝伦,红儿花下认真身。qīng guó qīng chéng zŏng jué lún,hóng ér huā xià rèn zhēn shēn。

十年东北看燕赵,眼冷何曾见一人。shí nián dōng bĕi kàn yàn zhào,yăn lĕng hé céng jiàn yī rén。

今时自是不谙知,前代由来岂见遗。jīn shí zì shì bù ān zhī,qián dài yóu lái qĭ jiàn yí。

一笑阳城人便惑,何堪教见杜红儿。yī xiào yáng chéng rén biàn huò,hé kān jiāo jiàn dù hóng ér。

京口喧喧百万人,竞传河鼓谢星津。jīng kŏu xuān xuān băi wàn rén,jìng [chuán,zhuàn] hé gŭ xiè xīng jīn。

柰花似雪簪云髻,今日夭容是后身。nài huā sì xuĕ zān yún jì,jīn rì yāo róng shì hòu shēn。

青史书时未是真,可能纤手却强秦。qīng shĭ shū shí wèi shì zhēn,kĕ néng xiān shŏu què qiáng qín。

再三为谢齐皇后,要解连环别与人。zài sān wèi xiè qí huáng hòu,yào jiĕ lián huán bié yŭ rén。

绣帐鸳鸯对刺纹,博山微暖麝微曛。sù zhàng yuān yāng duì cì wén,bó shān wēi nuăn shè wēi xūn。

诗成若有红儿貌,悔道当时月坠云。shī chéng ruò yŏu hóng ér mào,huĭ dào dāng shí yuè zhuì yún。

薄粉轻朱取次施,大都端正亦相宜。bó fĕn qīng zhū qŭ cì shī,dà dōu duān zhèng yì xiàng yí。

只如花下红儿态,不藉城中半额眉。zhĭ rú huā xià hóng ér tài,bù jí chéng zhōng bàn é méi。

妆成浑欲认前朝,金凤双钗逐步摇。zhuāng chéng hún yù rèn qián zhāo,jīn fèng shuāng chāi zhú bù yáo。

未必慕容宫里伴,舞风歌月胜纤腰。wèi bì mù róng gōng lĭ bàn,wŭ fēng gē yuè shèng xiān yāo。

琥珀钗成恩正深,玉儿妖惑荡君心。hŭ pò chāi chéng ēn zhèng shēn,yù ér yāo huò dàng jūn xīn。

莫教回首看妆面,始觉曾虚掷万金。mò jiāo huí shŏu kàn zhuāng miàn,shĭ jué céng xū zhì wàn jīn。

自有闲花一面春,脸檀眉黛一时新。zì yŏu xián huā yī miàn chūn,liăn tán méi dài yī shí xīn。

殷勤为报梁家妇,休把啼妆赚后人。yīn qín wèi bào liáng jiā fù,xiū bă tí zhuāng [zhuàn,zuàn] hòu rén。

轻梳小髻号慵来,巧中君心不用媒。qīng shū xiăo jì hào yōng lái,qiăo zhōng jūn xīn bù yòng méi。

可得红儿抛醉眼,汉皇恩泽一时回。kĕ dé hóng ér pāo zuì yăn,hàn huáng ēn zé yī shí huí。

千里长江旦暮潮,吴都风俗尚纤腰。qiān lĭ cháng jiāng dàn mù cháo,wú dōu fēng sú shàng xiān yāo。

周郎若见红儿貌,料得无心念小乔。zhōu láng ruò jiàn hóng ér mào,liào dé wú xīn niàn xiăo qiáo。

月落潜奔暗解携,本心谁道独单栖。yuè luò qián bēn àn jiĕ xié,bĕn xīn shuí dào dú dān qī。

还缘交甫非良偶,不肯终身作羿妻。huán yuán jiāo fŭ fēi liáng ŏu,bù kĕn zhōng shēn zuò yì qī。

汉皇曾识许飞琼,写向人间作画屏。hàn huáng céng shí xŭ fēi qióng,xiĕ xiàng rén jiān zuò huà píng。

昨日红儿花下见,大都相似更娉婷。zuó rì hóng ér huā xià jiàn,dà dōu xiàng sì gèng pīng tíng。

魏帝休夸薛夜来,雾绡云縠称身裁。wèi dì xiū kuā xuē yè lái,wù xiāo yún hú [chēng,chèn,chèng] shēn cái。

红儿秀发君知否,倚槛繁花带露开。hóng ér sù fà jūn zhī [fŏu,pĭ],yĭ kăn fán huā dài lòu kāi。

晓月雕梁燕语频,见花难可比他人。xiăo yuè diāo liáng yàn yŭ pín,jiàn huā nán kĕ bĭ tā rén。

年年媚景归何处,长作红儿面上春。nián nián mèi jĭng guī hé chù,cháng zuò hóng ér miàn shàng chūn。

逗玉溅盆冬殿开,邀恩先赐夜明苔。dòu yù [jiàn,jiān] pén dōng diàn kāi,yāo ēn xiān cì yè míng tái。

红儿若是三千数,多少芳心似死灰。hóng ér ruò shì sān qiān shŭ,duō shào fāng xīn sì sĭ huī。

画帘垂地紫金床,暗引羊车驻七香。huà lián chuí dì zĭ jīn chuáng,àn yĭn yáng chē zhù qī xiāng。

若见红儿此中住,不劳盐筱洒宫廊。ruò jiàn hóng ér cĭ zhōng zhù,bù láo yán xiăo să gōng láng。

苏小空匀一面妆,便留名字在钱塘。sū xiăo kōng yún yī miàn zhuāng,biàn liú míng zì zài qián táng。

藏鸦门外诸年少,不识红儿未是狂。cáng yā mén wài zhū nián shào,bù shí hóng ér wèi shì kuáng。

一首长歌万恨来,惹愁漂泊水难回。yī shŏu cháng gē wàn hèn lái,ruò chóu piāo bó shuĭ nán huí。

崔徽有底多头面,费得微之尔许才。cuī huī yŏu dĭ duō tóu miàn,fèi dé wēi zhī ĕr xŭ cái。

昔年黄阁识奇章,爱说真珠似窈娘。xī nián huáng gé shí qí zhāng,ài shuō zhēn zhū sì yăo niáng。

若见红儿深夜态,便应休说绣衣裳。ruò jiàn hóng ér shēn yè tài,biàn yīng xiū shuō sù yī [shang,cháng]。

凤折莺离恨转深,此身难负百年心。fèng zhé yīng lí hèn zhuăn shēn,cĭ shēn nán fù băi nián xīn。

红儿若向隋朝见,破镜无因更重寻。hóng ér ruò xiàng suí zhāo jiàn,pò jìng wú yīn gèng [zhòng,chóng] xún。

行绾秾云立暗轩,我来犹爱不成冤。xíng wăn nóng yún lì àn xuān,wŏ lái yóu ài bù chéng yuān。

当时若见红儿貌,未必邢相有此言。dāng shí ruò jiàn hóng ér mào,wèi bì xíng xiàng yŏu cĭ yán。

总似红儿媚态新,莫论千度笑争春。zŏng sì hóng ér mèi tài xīn,mò lùn qiān dù xiào zhēng chūn。

任伊孙武心如铁,不办军前杀此人。[rèn,rén] yī sūn wŭ xīn rú tiĕ,bù bàn jūn qián shā cĭ rén。

暖塘争赴荡舟期,行唱菱歌著艳词。nuăn táng zhēng fù dàng zhōu qī,xíng chàng líng gē zhù yàn cí。

为问东山谢丞相,可能诸妓胜红儿。wèi wèn dōng shān xiè chéng xiàng,kĕ néng zhū jì shèng hóng ér。

吴兴皇后欲辞家,泽国重台展曙华。wú xīng huáng hòu yù cí jiā,zé guó [zhòng,chóng] tái zhăn shŭ huá。

今日红儿貌倾国,恐须真宰别开花。jīn rì hóng ér mào qīng guó,kŏng xū zhēn zăi bié kāi huā。

陌上行人歌黍离,三千门客欲何之。mò shàng xíng rén gē shŭ lí,sān qiān mén kè yù hé zhī。

若教粗及红儿貌,争取楼前斩爱姬。ruò jiāo cū jí hóng ér mào,zhēng qŭ lóu qián zhăn ài jī。

休话如皋一笑时,金髇中臆锦离披。xiū huà rú gāo yī xiào shí,jīn xiāo zhōng yì jĭn lí pī。

陋容枉把雕弓射,射尽春禽未展眉。lòu róng wăng bă diāo gōng shè,shè jìn chūn qín wèi zhăn méi。

长恨西风送早秋,低眉深恨嫁牵牛。cháng hèn xī fēng sòng zăo qiū,dī méi shēn hèn jià qiān niú。

若同人世长相对,争作夫妻得到头。ruò tóng rén shì cháng xiàng duì,zhēng zuò fū qī dé dào tóu。

谢娘休漫逞风姿,未必娉婷胜柳枝。xiè niáng xiū màn chĕng fēng zī,wèi bì pīng tíng shèng liŭ zhī。

闻道只因嘲落絮,何曾得似杜红儿。wén dào zhĭ yīn zhāo luò xù,hé céng dé sì dù hóng ér。

总传桃叶渡江时,只为王家一首诗。zŏng [chuán,zhuàn] táo yè dù jiāng shí,zhĭ wèi wáng jiā yī shŏu shī。

今日红儿自堪赋,不须重唱旧来词。jīn rì hóng ér zì kān fù,bù xū [zhòng,chóng] chàng jiù lái cí。

巫山洛浦本无情,总为佳人便得名。wū shān luò pŭ bĕn wú qíng,zŏng wèi jiā rén biàn dé míng。

今日雕阴有神艳,后来公子莫相轻。jīn rì diāo yīn yŏu shén yàn,hòu lái gōng zĭ mò xiàng qīng。

几抛云髻恨金墉,泪洗花颜百战中。jĭ pāo yún jì hèn jīn yōng,lèi xĭ huā yán băi zhàn zhōng。

应有红儿些子貌,却言皇后长深宫。yīng yŏu hóng ér xiē zĭ mào,què yán huáng hòu cháng shēn gōng。

倚槛还应有所思,半开东阁见娇姿。yĭ kăn huán yīng yŏu suŏ sī,bàn kāi dōng gé jiàn jiāo zī。

可中得似红儿貌,若遇韩朋好杀伊。kĕ zhōng dé sì hóng ér mào,ruò yù hán péng hăo shā yī。

晓向妆台与画眉,镜中长欲助娇姿。xiăo xiàng zhuāng tái yŭ huà méi,jìng zhōng cháng yù zhù jiāo zī。

若教得似红儿貌,走马章台任道迟。ruò jiāo dé sì hóng ér mào,zŏu mă zhāng tái [rèn,rén] dào chí。

练得霜华助翠钿,相期朝谒玉皇前。liàn dé shuāng huá zhù cuì [diàn,tián],xiàng qī zhāo yè yù huáng qián。

依稀有似红儿貌,方得吹箫引上天。yī xī yŏu sì hóng ér mào,fāng dé chuī xiāo yĭn shàng tiān。

重门深掩几枝花,未胜红儿莫大夸。[zhòng,chóng] mén shēn yăn jĭ zhī huā,wèi shèng hóng ér mò dà kuā。

王相不能探物理,可能虚上短辕车。wáng xiàng bù néng [tàn,tān] wù lĭ,kĕ néng xū shàng duăn yuán chē。

前代休怜事可奇,后来还出有光辉。qián dài xiū lián shì kĕ qí,hòu lái huán chū yŏu guāng huī。

争知昼卧纱窗里,不见神人覆玉衣。zhēng zhī zhòu wò shā chuāng lĭ,bù jiàn shén rén fù yù yī。

化羽尝闻赴九天,只疑尘世是虚传。huà yŭ cháng wén fù jiŭ tiān,zhĭ yí chén shì shì xū [chuán,zhuàn]。

自从一见红儿貌,始信人间有谪仙。zì cóng yī jiàn hóng ér mào,shĭ xìn rén jiān yŏu zhé xiān。

从道长陵小市东,巧将花貌占春风。cóng dào cháng líng xiăo shì dōng,qiăo jiāng huā mào zhān chūn fēng。

红儿若是同时见,未必伊先入紫宫。hóng ér ruò shì tóng shí jiàn,wèi bì yī xiān rù zĭ gōng。

人间难免是深情,命断红儿向此生。rén jiān nán miăn shì shēn qíng,mìng duàn hóng ér xiàng cĭ shēng。

不似前时李丞相,枉抛才力为莺莺。bù sì qián shí lĭ chéng xiàng,wăng pāo cái lì wèi yīng yīng。

凤舞香飘绣幕风,暖穿驰道百花中。fèng wŭ xiāng piāo sù mù fēng,nuăn chuān chí dào băi huā zhōng。

还缘有似红儿貌,始道迎将入汉宫。huán yuán yŏu sì hóng ér mào,shĭ dào yíng jiāng rù hàn gōng。

休道将军出世才,尽驱诸妓下歌台。xiū dào jiāng jūn chū shì cái,jìn qū zhū jì xià gē tái。

都缘没个红儿貌,致使轻教后阁开。dōu yuán mò gè hóng ér mào,zhì shĭ qīng jiāo hòu gé kāi。

冯媛须知住汉宫,将身只是解当熊。féng [yuán,yuàn] xū zhī zhù hàn gōng,jiāng shēn zhĭ shì jiĕ dāng xióng。

不闻有貌倾人国,争得今朝更似红。bù wén yŏu mào qīng rén guó,zhēng dé jīn zhāo gèng sì hóng。

能将一笑使人迷,花艳何须上大堤。néng jiāng yī xiào shĭ rén mí,huā yàn hé xū shàng dà dī。

疏属便同巫峡路,洛川真是武陵溪。shū shŭ biàn tóng wū xiá lù,luò chuān zhēn shì wŭ líng xī。

辞辇当时意可知,宠深还恐宠先衰。cí niăn dāng shí yì kĕ zhī,chŏng shēn huán kŏng chŏng xiān shuāi。

若教得似红儿貌,占却君恩自不疑。ruò jiāo dé sì hóng ér mào,zhān què jūn ēn zì bù yí。

三吴时俗重风光,未见红儿一面妆。sān wú shí sú [zhòng,chóng] fēng guāng,wèi jiàn hóng ér yī miàn zhuāng。

好写妖娆与教看,便应休更话真娘。hăo xiĕ yāo [răo,ráo] yŭ jiāo kàn,biàn yīng xiū gèng huà zhēn niáng。

波平楚泽浸星辰,台上君王宴早春。bō píng chŭ zé jìn xīng chén,tái shàng jūn wáng yàn zăo chūn。

毕竟章华会中客,冠缨虚绝为何人。bì jìng zhāng huá huì zhōng kè,guān yīng xū jué wèi hé rén。

红儿不向汉宫生,便使双成谩得名。hóng ér bù xiàng hàn gōng shēng,biàn shĭ shuāng chéng mán dé míng。

疑是麻姑恼尘世,暂教微步下层城。yí shì má gū năo chén shì,zàn jiāo wēi bù xià céng chéng。

天碧轻纱只六铢,宛如含露透肌肤。tiān bì qīng shā zhĭ liù zhū,[wăn,yuān] rú hán lòu tòu jī fū。

便教汉曲争明媚,应没心情更弄珠。biàn jiāo hàn qŭ zhēng míng mèi,yīng mò xīn qíng gèng nòng zhū。

共嗟含恨向衡阳,方寸花笺寄沈郎。gòng jiē hán hèn xiàng héng yáng,fāng cùn huā jiān jì shĕn láng。

不似红儿些子貌,当时争得少年狂。bù sì hóng ér xiē zĭ mào,dāng shí zhēng dé shào nián kuáng。

浅色桃花亚短墙,不因风送也闻香。qiăn sè táo huā yà duăn qiáng ,bù yīn fēng sòng yĕ wén xiāng。

凝情尽日君知否,还似红儿淡薄妆。níng qíng jìn rì jūn zhī [fŏu,pĭ],huán sì hóng ér dàn bó zhuāng。

火色樱桃摘得初,仙宫只有世间无。huŏ sè yīng táo zhāi dé chū,xiān gōng zhĭ yŏu shì jiān wú。

凝情尽日君知否,真似红儿口上朱。níng qíng jìn rì jūn zhī [fŏu,pĭ],zhēn sì hóng ér kŏu shàng zhū。

宿雨初晴春日长,入帘花气静难忘。sù yŭ chū qíng chūn rì cháng,rù lián huā qì jìng nán wàng。

凝情尽日君知否,真似红儿舞袖香。níng qíng jìn rì jūn zhī [fŏu,pĭ],zhēn sì hóng ér wŭ sù xiāng。

初月纤纤映碧池,池波不动独看时。chū yuè xiān xiān yìng bì chí,chí bō bù dòng dú kàn shí。

凝情尽日君知否,真似红儿罢舞眉。níng qíng jìn rì jūn zhī [fŏu,pĭ],zhēn sì hóng ér bà wŭ méi。

浓艳浓香雪压枝,袅烟和露晓风吹。nóng yàn nóng xiāng xuĕ yā zhī,niăo yān hé lòu xiăo fēng chuī。

红儿被掩妆成后,含笑无人独立时。hóng ér bèi yăn zhuāng chéng hòu,hán xiào wú rén dú lì shí。

楼上娇歌袅夜霜,近来休数踏歌娘。lóu shàng jiāo gē niăo yè shuāng,jìn lái xiū shŭ tà gē niáng。

红儿谩唱伊州遍,认取轻敲玉韵长。hóng ér mán chàng yī zhōu biàn,rèn qŭ qīng qiāo yù yùn cháng。

金粟妆成扼臂环,舞腰轻薄瑞云间。jīn sù zhuāng chéng è [bei,bì,bèi] huán,wŭ yāo qīng bó ruì yún jiān。

红儿生在开元末,羞杀新丰谢阿蛮。hóng ér shēng zài kāi yuán mò,xiū shā xīn fēng xiè [ā,ē,a,á,à] mán。

君看红儿学醉妆,夸裁宫襭砑裙长。jūn kàn hóng ér xué zuì zhuāng,kuā cái gōng xié yà qún cháng。

谁能更把闲心力,比并当时武媚娘。shuí néng gèng bă xián xīn lì,bĭ bìng dāng shí wŭ mèi niáng。

栀子同心裛露垂,折来深恐没人知。zhī zĭ tóng xīn yì lòu chuí,zhé lái shēn kŏng mò rén zhī。

花前醉客频相问,不赠红儿赠阿谁。huā qián zuì kè pín xiàng wèn,bù zèng hóng ér zèng [ā,ē,a,á,à] shuí。

云间翡翠一双飞,水上鸳鸯不暂离。yún jiān fĕi cuì yī shuāng fēi,shuĭ shàng yuān yāng bù zàn lí。

写向人间百般态,与君题作比红诗。xiĕ xiàng rén jiān băi bān tài,yŭ jūn tí zuò bĭ hóng shī。

旧恨长怀不语中,几回偷泣向春风。jiù hèn cháng huái bù yŭ zhōng,jĭ huí tōu qì xiàng chūn fēng。

还缘不及红儿貌,却得生教入楚宫。huán yuán bù jí hóng ér mào,què dé shēng jiāo rù chŭ gōng。

一舸春深指鄂君,好风从度水成纹。yī gĕ chūn shēn zhĭ è jūn,hăo fēng cóng dù shuĭ chéng wén。

越人若见红儿貌,绣被应羞彻夜薰。yuè rén ruò jiàn hóng ér mào,sù bèi yīng xiū chè yè xūn。

花落尘中玉堕泥,香魂应上窈娘堤。huā luò chén zhōng yù duò ní,xiāng hún yīng shàng yăo niáng dī。

欲知此恨无穷处,长倩城乌夜夜啼。yù zhī cĭ hèn wú qióng chù,cháng qiàn chéng wū yè yè tí。

比红儿诗译文

译文

作品赏析

【注释】:  薄罗轻剪越溪纹, 鸦翅低从两鬓分。  料得相如偷见面, 不应琴里挑文君。  让我们从另一首诗说起:“绊惹东风别有情,世间谁敢斗轻盈?楚王江畔无端种,饿损纤腰学不成。”这是唐彦谦的咏柳诗,它从柳联想到细腰,联想到美人。咏柳说美人,或咏美人说柳,这是一般意义的比方。但咏柳而贬美人(如唐彦谦诗),或咏美人以贬柳,那就不是一般的比方了。这种弱彼以强此的比方,诗家谓之“尊题”(见《升庵诗话》卷八、卷十四)。  《比红儿诗》作者自序说:“‘比红’者,为雕阴(故城在今陕西富县北)官妓杜红儿作也。美貌年少,机智慧悟,不与群辈妓女等。余知红者,乃择古之美色灼然于史传三数十辈,优劣于章句间,遂题‘比红诗’。”既择古之绝代佳人与红儿作“比”,又从而“优劣”之,这也就是不折不扣的“尊题”格。诗共百首,把这种修辞法运用到了尽兴尽致。选其一首,是可以尝一脔肉而知一鼎之味的。  前两句赋写红儿的美丽。“薄罗轻剪越溪纹”,是写其服装。古代越地丝织工艺十分著名,而越女浣纱向为诗人乐道。用“越溪纹”以形“薄罗”,就有一种特殊的、具体的美感。“轻”这个动词也用得惬切,它表现出罗的薄而名贵,是不宜造次剪裁的。“薄”的春衫,又间接熨贴出红儿身段的美来。不从正面落墨,而采取侧面烘托,以引起读者活跃的联想,丰富诗歌形象。  古代少女头梳双髻,称鸦髻(或鸦头),取其色之乌黑。“鸦翅”,也就是鬓发。不说鬓如鸦翅,而说“鸦翅低从两鬓分”,就把对象写活了。写秀发而传达出人的丰神,鸦翅低分,一个天真浪漫的少女形象宛然可见。赵执信《谈龙录》提到一个著名比喻,言诗之可贵,在于使人从一鳞一爪而见到“宛然(若)在”的神龙。此诗前两句侧面衬托、写点概面的手法似之。  后两句是在赋红儿之美的基础上,进而引古为譬以“比红儿”。  这里是用西汉著名美女卓文君为比,又从而“优劣”之,说如果司马相如偷看上红儿一眼,就不会费心去弹琴挑逗卓文君了。司马相如之爱文君固然以其貌美,却并不全然为此,同时是因为文君的“知音”,这才有琴挑的韵事。说他看红儿一眼就忘却文君,不亦谬乎?然而看诗要用诗的眼光去看,诗人取喻,往往撷其一点,予以夸张,有时悖乎理反而更为尽情,正所谓“反常合道为趣”。诗人唐突古人,抑卓扬红,却十分有味地写出了红儿美的魅力。  这里我们看到,尊题的写法对于突出主体是有积极的修辞作用的。与“红花虽好,也要绿叶扶持”是同一个道理。此诗运用侧面落笔和弱彼强此(尊题)的手法,比起正面的刻画,不惟省辞,而且使意境轻灵可喜,在艺术上有可资借鉴处。  王士禛、王闿运等著名诗人兼诗评家,对“比红儿”诗都瞧得上,并加选录。但作为数达百首的大型组诗,其写法多数雷同,随举一二:“置向汉宫图画里,入胡应不数昭君”、“神仙得似红儿貌,应免刘郎忆世间”、“阿娇得似红儿貌,不费长门买赋金”……,给人以重床架屋之感。所以管世铭选七绝时宣称只“收其一,此外当付之秉炬矣!”  另有一种传说,说是罗虬广明年间为李孝恭从事,红儿为籍中善歌者。有一次,他请红儿歌唱。李孝恭以红儿为副戎属意,不许她接受罗虬的馈赠。罗虬恼羞成怒,遂手刃红儿。后来又深自追悔,便作比红儿诗替她传名。但从作者自序是看不出追悔之意的,这本事大约出于附会吧。  (周啸天)

比红儿诗注释

注释

比红儿诗赏析

赏析

比红儿诗背景

背景

最新古诗查询

更多古诗

联系我们

不良信息举报 邮箱 mobile 鄂ICP备2022019829号-2 鄂公网安备 42018502006383号