忆昔守宣时,白上一根发。yì xī shŏu xuān shí,bái shàng yī gēn fà。
去之四五年,一化为七八。qù zhī sì wŭ nián,yī huà wèi qī bā。
今年客衡湘,黑髭已多黄。jīn nián kè héng xiāng,hēi zī yĭ duō huáng。
众黄忽一白,惊见如陵阳。zhòng huáng hū yī bái,jīng jiàn rú líng yáng。
白发已为常,白髭何足怪。bái fà yĭ wèi cháng,bái zī hé zú guài。
岁月不可歇。suì yuè bù kĕ xiē。
雪霜日长大。xuĕ shuāng rì cháng dà。
世人竞染淄,厌之固足嗤。shì rén jìng răn zī,yàn zhī gù zú chī。
谁服芦菔汤,避老亦奚为。shuí fú lú fú tāng,bì lăo yì xī wèi。
少老如春秋,造物以为俦。shăo lăo rú chūn qiū,zào wù yĭ wèi chóu。
吾方乐吾天,乐天故不忧。wú fāng lè wú tiān,lè tiān gù bù yōu。