萧寺曾过最上方,碧桐浓叶覆西廊。xiāo sì céng guò zuì shàng fāng,bì tóng nóng yè fù xī láng。
游人缥缈红衣乱,座客从容白日长。yóu rén piāo miăo hóng yī luàn,zuò kè cóng róng bái rì cháng。
别后旋成庄叟梦,书来忽报惠休亡。bié hòu xuán chéng zhuāng sŏu mèng,shū lái hū bào huì xiū wáng。
他时若更相随去,只是含酸对影堂。tā shí ruò gèng xiāng suí qù,zhĭ shì hán suān duì yĭng táng。