病後支离不自持,湖边萧瑟早寒时。bìng hòu zhī lí bù zì chí,hú biān xiāo sè zăo hán shí。
已惊白发冯唐老,又起清秋宋玉悲。yĭ jīng bái fà féng táng lăo,yòu qĭ qīng qiū sòng yù bēi。
枕上数声新到雁,灯前一局欲残棋。zhĕn shàng shŭ shēng xīn dào yàn,dēng qián yī jú yù cán qí。
丈夫几许襟怀事,天地无情似不知。zhàng fū jĭ xŭ jīn huái shì,tiān dì wú qíng sì bù zhī。