步出东南林,哑哑闻哀音。bù chū dōng nán lín,[yā,yă] [yā,yă] wén āi yīn。
哀音不堪闻,而有所哺心。āi yīn bù kān wén,ér yŏu suŏ bŭ xīn。
子母谁无情,尔情抑何深。zĭ mŭ shuí wú qíng,ĕr qíng yì hé shēn。
昔人称尔孝,鸟中之曾参。xī rén [chēng,chèn,chèng] ĕr xiào,niăo zhōng zhī céng [cān,cēn,shēn]。
人於物最灵,奈何不如禽。rén [wū,yū,yú] wù zuì líng,nài hé bù rú qín。