阴风吹黄蒿,挽歌渡秋水。yīn fēng chuī huáng hāo,wăn gē dù qiū shuĭ。
车马却归城,孤坟月明里。chē mă què guī chéng,gū fén yuè míng lĭ。
双辙出郭门,绵绵东西道。shuāng zhé chū guō mén,mián mián dōng xī dào。
送死多于生,几人得终老。sòng sĭ duō yú shēng,jĭ rén dé zhōng lăo。
见人切肺肝,不如归山好。jiàn rén qiē fèi gān,bù rú guī shān hăo。
不闻哀哭声,默默安怀抱。bù wén āi kū shēng,mò mò ān huái bào。
时尽从物化,又免生忧扰。shí jìn cóng wù huà,yòu miăn shēng yōu răo。
世间寿者稀,尽为悲伤恼。shì jiān shòu zhĕ xī,jìn wèi bēi shāng năo。