人定亥,坠石痴人犹捣碓。rén dìng hài,zhuì shí chī rén yóu dăo duì。
忽然舂出古菱花,照地照天无向背。hū rán chōng chū gŭ líng huā,zhào dì zhào tiān wú xiàng bèi。
今时人,会不会,未了先须除渴爱。jīn shí rén,huì bù huì,wèi le xiān xū chú kĕ ài。
情忘想尽至无依,体若虚空非内外。qíng wàng xiăng jìn zhì wú yī,tĭ ruò xū kōng fēi nèi wài。