虎丘之名岁二千,虎丘之丘何渺然。hŭ qiū zhī míng suì èr qiān,hŭ qiū zhī qiū hé miăo rán。
众山争高隐日月,笑此拳石埋平田。zhòng shān zhēng gāo yĭn rì yuè,xiào cĭ quán shí [mái,mán] píng tián。
虽然培塿疑异物,划开阴崖十丈悬。suī rán péi lŏu yí yì wù,[huà,huá,huai] kāi yīn yá shí zhàng xuán。
冢中有恨索遗剑,亭上无语传枯禅。zhŏng zhōng yŏu hèn suŏ yí jiàn,tíng shàng wú yŭ [chuán,zhuàn] kū chán。
偏是吴人爱山急,逐面分方夸凭立。piān shì wú rén ài shān jí,zhú miàn fēn fāng kuā píng lì。
屋承隋唐良稳称,墨题熙丰尚新湿。wū chéng suí táng liáng wĕn [chēng,chèn,chèng],mò tí xī fēng shàng xīn shī。
松梢莫遣风雨横,石盘自添苔藓涩。sōng shāo mò qiăn fēng yŭ héng,shí pán zì tiān tái xiăn sè。
春来春去吴人游,足茧层巅踣应泣。chūn lái chūn qù wú rén yóu,zú jiăn céng diān bó yīng qì。