峭寒穿屋透衣裘,欺得诗人两鬓秋。qiào hán chuān wū tòu yī qiú,qī dé shī rén liăng bìn qiū。
从此莫教三日暖,花开花落却成愁。cóng cĭ mò jiāo sān rì nuăn,huā kāi huā luò què chéng chóu。