曩者过洛阳,宫阙侵云起;năng zhĕ guò luò yáng,gōng què qīn yún qĭ;
今者过洛阳,萧然但荒垒。jīn zhĕ guò luò yáng,xiāo rán dàn huāng lĕi。
铜驼卧深棘,使我恻怆多;tóng tuó wò shēn jí,shĭ wŏ cè chuàng duō;
可怜陌上人,亦复笑且歌。kĕ lián mò shàng rén,yì fù xiào qiĕ gē。
世事茫茫几成坏,万人看花身独在。shì shì máng máng jĭ chéng [huài,pī,pēi],wàn rén kàn huā shēn dú zài。
北邙秋风吹野蒿,古冢渐平新冢高。bĕi máng qiū fēng chuī yĕ hāo,gŭ zhŏng jiàn píng xīn zhŏng gāo。