独向东门凝目望,园林无处不啼莺。dú xiàng dōng mén níng mù wàng,yuán lín wú chù bù tí yīng。
乡心已似杨花乱,归路那堪野草生。xiāng xīn yĭ sì yáng huā luàn,guī lù nà kān yĕ căo shēng。
紫陌尽应趋胜地,红尘谁肯受闲名。zĭ mò jìn yīng qū shèng dì,hóng chén shuí kĕn shòu xián míng。
年来却羡沧江叟,长在湖山听浪声。nián lái què xiàn cāng jiāng sŏu,cháng zài hú shān tīng làng shēng。